Hai năm xa cách, nàng thường xuyên lấy trâm bộ diêu này ra ngắm, luôn  không nỡ mang.
Bây giờ thì khác, Thần Nhứ đang ở bên cạnh mình, nàng  không cần nhìn vật nhớ người nữa.
Kỳ thật trong lòng nàng có ta, đúng không? 
Khi  Thần Nhứ thức giấc, vị trí bên người đã lạnh.
Linh Âm nghe thấy tiếng  động, đi tới nhấc rèm che lên, "Quận chúa dậy trễ hơn lúc trước một ít."  
Có lẽ là người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Sắc mặt Thần ửng đỏ.
"Hàm U đâu?" 
"Sáng  sớm công chúa đã đến cung Đoan Hoa thỉnh an hoàng hậu rồi ạ." Linh Âm  vịn tay nàng xuống giường, lấy một bộ cung y màu xanh lam ra.
Thần Nhứ nhìn y phục mà sững sờ, "Đây là…" 
"Công  chúa mang về từ nước Vân ạ.
Bảo là Vân Dật công chúa của nước Vân đặc  biệt tặng cho người." Linh Âm vừa nói vừa mặc cho nàng.
Nhìn trái phải  không thấy ai, Linh Âm thấp giọng nói: "Quận chúa, người nói xem y phục  này có điểm nào kỳ lạ không?" 
Thần Nhứ cười một tiếng.
"Chuyện  mà đến ngươi cũng chú ý thì sao Hàm U không chú ý được? Vân Dật công  chúa sẽ không truyền tin bằng y phục." Nói, nàng cúi đầu ngửi ngửi mùi  hương trên áo.
"Là hoa Tình Tư đặc thù của nước Vân." 
Linh Âm cau mày thưa: "Nô tỳ nghe bảo hoa Tình Tư có độc.
Tơ tình quấn quanh, tương tư thấu xương." 
Thần Nhứ gật đầu, không phản bác.
"Vân Dật công chúa muốn nói cho ta chính là ý này." 
Linh Âm ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không hiểu, nhưng Thần Nhứ không giải thích cho nàng ta nữa.
Nước Vân, cung Thận Hoà.
Vân  Dật công chúa Phùng Tĩnh Tô ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, bên tai là tiếng  đàn cổ thanh nhã.
Nàng vừa mới thu được tin tức Cảnh Hàm U đã hồi cung.
"Em đoán xem Thần Nhứ có hiểu ý ta không?" 
Tiếng đàn sau lưng  nàng không ngừng lại, cô gái đánh đàn cũng không ngẩng đầu, nói khẽ:  "Người thường bảo Di Mẫn công chúa trí tuyệt thiên hạ, đương nhiên sẽ  hiểu ý của công chúa." 
Phùng Tĩnh Tô gật đầu.
"Tỷ ấy là đệ tử nhập thất của chưởng viện mà! Luận tâm tư mưu kế, dù là ta cũng phải chịu phục." 
Tiếng  đàn phía sau rốt cục dừng lại, tiếng bước chân rất khẽ đến gần từ xa,  cuối cùng ngừng sau lưng Phùng Tĩnh Tô.
"Công chúa lo lắng ngài ấy sẽ  trở thành kẻ thù của người?" 
Phùng Tĩnh Tô lắc đầu.
"Tỷ ấy không  muốn thiên hạ này." Nàng ngẩng đầu nhìn vạn dặm trời sao, thở dài:  "Cũng may tỷ ấy không muốn thiên hạ này.
Như thế, chúng ta mới có thể  làm bạn." 
Nước Lịch, cung Đoan Hoa.
Cảnh Hàm U dùng bữa  sáng với hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn con gái đã gầy đi rõ rệt, đau lòng  đồng thời không khỏi có hơi bất mãn.
"Chỉ là một công chúa mất nước, con  tội gì phải bôn ba vì cô ta? Nhìn con kìa, gầy hết rồi.
Con không đau  lòng cho thân thể của mình nhưng mẫu hậu đau lòng." 
Cảnh Hàm U  tươi cười lấy lòng, "Mẫu hậu, nhi thần không phải công chúa yếu đuối nơi  thâm cung, chút khổ sở bôn tẩu ấy chả là gì cả." 
"Hồng nhan họa thủy, Dịch Già Thần Nhứ kia chung quy vẫn là tai họa." Hoàng hậu lạnh giọng.
"Mẫu  hậu!" Cảnh Hàm U nhíu mày.
Hoàng hậu là chủ của hậu cung, bà luôn luôn  ôm thái độ ấy, khó trách những kẻ khác trong hậu cung đều không có thiện  ý với Thần Nhứ.
"Được rồi, mẫu hậu không nói.
Mấy ngày nay con  cứ nghỉ ngơi trong cung cho tốt, Phi Vân Kỵ để từ từ, không loạn nổi.
Nhưng mà…" Hoàng hậu nói nói lại muốn nhắc đến Thần Nhứ, nghĩ ngẫm, vẫn  nên im lặng thì hơn.
Tính tình của đứa con gái này mình vẫn hiểu rõ,  chuyện nó đã nhận định thì rất khó thay đổi.
Cảnh Hàm U cũng hơi  bất đắc dĩ, nói không được, đành phải ở lại cung Đoan Hoa kề cạnh hoàng  hậu nửa ngày.
Mặc dù hoàng hậu mặt ngoài chỉ lải nhải vài câu, thế  nhưng dù gì Thần Nhứ đã giết thái tử nước Vân, hoàng hậu muốn diệt trừ  nàng cũng không phải chuyện vô lý.
Đến khi ăn trưa xong, hoàng  hậu muốn ngủ trưa, Cảnh Hàm U mới rời khỏi cung Đoan Hoa.
Ra khỏi cửa  cung, nàng thở phào một cái.
Dù là mẹ con, thế nhưng theo tuổi tác  trưởng thành, hai người đã sớm không thân mật khăng khít như trước.
Người hoàng thất, có là cốt nhục thân tình cũng xen lẫn quá nhiều thứ  khác.
Cung Vũ Yên, Thần Nhứ cũng mới ăn trưa.
Linh Âm nhận được  tin tức bên ngoài, Lễ bộ đang định ra quy trình cắt đất cho nước Vân.
Nhị ca của nàng Dịch Già Dụ rất quen thuộc với loại chuyện này, đề nghị  không ít, rất được hoàng đế coi trọng.
"Nhị ca là người thủ lễ  nhất.
Lúc trước phụ hoàng đã để huynh ấy chế định việc lễ nghi của nước  Dịch, mấy chuyện đó đối với huynh ấy hiển nhiên là xe nhẹ đường quen."  Thần Nhứ vừa nói vừa nhận sợi tơ trong tay Linh Âm, tiếp tục cúi đầu  thêu một chiếc khăn gấm.
"Nhưng mà huynh ấy là hoàng tử mất nước, hoàng  đế tất sẽ không trọng dụng huynh ấy, có thể lên tới Lễ bộ thị lang đã  là giới hạn, hoàn toàn không thể hướng lên trên nữa." 
Linh Âm  vừa tách tơ vừa đáp: "Quận chúa, chẳng lẽ người không thể xin Nhu Gia  công chúa nghĩ cách? Nếu công chúa chịu hỗ trợ, tất nhiên sẽ thành công  ạ." 
Thần Nhứ lườm nàng một cái, "Khoan nói đến việc Hàm U sẽ  không giúp ta.
Bây giờ nhị ca cơm áo không lo, đây chẳng phải rất tốt  sao? Coi như cho huynh ấy làm đại quan nhất phẩm đương triều thì có ích  lợi gì? Chẳng lẽ so được với hoàng tử tôn quý lúc trước? Nếu ta không  phải thân nữ nhi, Dịch Già hoàng tộc ngoài cung đều phải nhờ huynh ấy  chăm sóc, ta cũng không muốn huynh ấy làm Lễ bộ thị lang kia." Thần Nhứ  nói, cầm kéo cắt đứt sợi tơ, gỡ khăn gấm trên khung thêu xuống, duỗi  ngón tay tinh tế trải bằng.
Linh Âm cười nói: "Tay nghề nữ công của quận chúa hơn nô tỳ rất nhiều." 
Thần Nhứ giật giật khóe miệng.
"Đôi tay của ta bây giờ chỉ có thể làm việc này." 
Đang  nói, Cảnh Hàm U đẩy cửa đi vào.
Thấy khăn gấm trong tay Thần Nhứ, nàng  lập tức tới xem.
Thần Nhứ trông nàng tiến đến lại một tay giấu khăn gấm  sau lưng.
"Ai! Tại sao không cho ta xem?" Cảnh Hàm U không vui, trực tiếp đưa tay giật lấy khăn sau lưng Thần Nhứ.
Động  tác của Thần Nhứ cũng linh hoạt, xoay người một cái đã thoát thân.
Linh Âm ở bên trông thấy tình hình này, tức khắc thức thời lặng lẽ lui  ra ngoài, còn thuận tay đóng chặt cửa.
Thần Nhứ đã mất võ công,  còn chưa hết bệnh nữa, không trốn được bao lâu đã bị Cảnh Hàm U bắt vào  trong ngực.
Nàng giãy dụa mấy lần cũng không tránh thoát được, đành  phải ngồi im.
Cảnh Hàm U cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ vốn có hơi  tái nhợt đỏ lên vì chạy trốn, càng thêm tươi tắn xinh đẹp, thế là không  nhịn được cúi đầu.
Thần Nhứ lập tức đưa tay ngăn giữa hai người, cười  nói: "Giữa ban ngày, không sợ chúng hạ nhân trông thấy à." 
Cảnh Hàm U giơ tay kéo tay nàng xuống, hôn lên đôi môi còn đang nói chuyện kia, chặn lại tất cả từ ngữ.
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi.
Ngoài cửa sổ ánh nắng vừa vặn, nhiệt độ trong phòng dần dần cao.
"Nàng  mặc bộ y phục này trông rất đẹp." Cảnh Hàm U thì thầm bên tai Thần Nhứ,  nhân lúc nàng ngẩn ngơ đoạt lấy khăn gấm trong tay nàng.
"Ai!" Thần Nhứ đưa tay nhưng không cướp lại được.
Cảnh  Hàm U mở khăn gấm ra xem, chỉ thấy dưới góc phải có thêu hai chữ nhỏ:  Thần, U.
Cảnh Hàm U cúi đầu nhìn Thần Nhứ, Thần Nhứ cúi đầu nhìn mặt  đất, cổ đã đỏ cả lên.
"Cố ý thêu tặng ta?" 
"Không phải!" Thần Nhứ lại thò tay đoạt.
Cảnh Hàm U vui thích gấp lại, trực tiếp nhét vào quần áo.
Thần  Nhứ còn bệnh, thân thể rất yếu ớt, lần này động đậy gấp gáp, nháy mắt  choáng váng.
Cảnh Hàm U phát giác thân thể trong ngực trở nên nặng nề rõ  ràng, vô thức ôm chặt nàng.
Thần Nhứ chỉ chóng mặt trong thoáng chốc,  một giây sau đã tỉnh táo.
Nhìn Cảnh Hàm U hơi lo lắng, nàng trừng mắt,  "Hoàng hậu không dễ ứng phó đúng không?" 
"Vẫn còn tốt." Cảnh Hàm U kéo nàng đến cạnh giường ngồi xuống, "Nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn." 
"Ta đã nằm trên giường rất lâu." Thần Nhứ đưa tay xoa bờ vai của mình, "Lâu đến mức chỗ này phát đau." 
Cảnh  Hàm U đặt tay lên vai nàng, không nhẹ không nặng xoa bóp.
"Vừa hay mấy  ngày nay ta không cần đi quản lý Phi Vân Kỵ, chờ nàng khỏi bệnh rồi, ta  dẫn nàng xuất cung dạo chơi." 
Thần Nhứ nghe, đương nhiên vui vẻ.
Hoàng cung này như một cái lồng giam, nếu không phải nàng còn có chuyện  cần làm, chỉ sợ chết cũng không chịu ở đây.
"À mà có phải nàng nên đi thăm Ân Khang công chúa một chuyến? Dù sao chuyện nước Vân có liên quan tới ngài ấy." 
Cảnh Hàm U nghe, bất đắc dĩ ôm eo Thần Nhứ, "Ta muốn ở bên nàng lâu thêm một chút, nàng lại luôn đẩy ta ra ngoài." 
Thần Nhứ nghe nàng than thở, đâm đầu vai của nàng, đáp: "Ta là muốn tốt cho nàng đấy." 
Cảnh  Hàm U đương nhiên biết lý lẽ ấy, lập tức dỗ Thần Nhứ lên giường ngủ  trưa, nhìn nàng ngủ thiếp rồi mới đi thăm Ân Khang công chúa.
Thần  Nhứ vốn chỉ muốn làm Cảnh Hàm U yên tâm, không ngờ rằng lần này vậy  mà thật sự chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, nàng cảm giác như có  người tiến vào tẩm điện.
Nàng cố gắng mở to mắt, còn chưa nhìn rõ người  đến đã thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một thanh dao găm đâm thẳng tới.
Thần Nhứ tức khắc bừng tỉnh, thân thể nhích qua bên cạnh, khó khăn né  tránh lưỡi dao.
Dao thứ hai của người nọ liên tiếp đâm tới, đầu óc Thần  Nhứ càng thêm tỉnh táo.
Thân thủ hiện tại của nàng cộng thêm người mang  bệnh lại không có phòng bị mà vẫn né được, nói rõ đối phương hoàn toàn  không biết võ công.
Nàng xoay người ngồi dậy, nhận ra kẻ hành hung là  một cung nữ cấp thấp trong cung Vũ Yên, tên là Liễu Nhi.
Liễu  Nhi cắn môi, liều mạng đâm dao này tới dao khác.
Thần Nhứ tránh mấy lần,  lập tức bắt được lỗ hổng một cước đạp Liễu Nhi ra ngoài.
Liễu Nhi không  ngờ trước, trực tiếp lùi về sau vài bước, đụng ngã lăn cái ghế sau  lưng.
Chuyện này tạo ra động tĩnh không nhỏ, Linh Âm Tái Phúc  đều đi vào.
Thấy tình cảnh ấy, hai người sợ đến mức biến sắc.
Linh Âm là  người nhanh nhẹn, không đi xem tình huống của Thần Nhứ mà gọi người bắt  Liễu Nhi trước.
Cung Vũ Yên tất nhiên không thiếu kẻ biết chút  công phu, hai tên thái giám tiến đến đè Liễu Nhi xuống đất rồi trói lại.
Tái Phúc giúp Thần Nhứ chỉnh y phục, đỡ nàng ngồi cạnh bàn.
Thần  Nhứ cúi đầu nhìn Liễu Nhi quỳ trên mặt đất, một cô nhóc mười lăm mười  sáu tuổi, lúc này sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
"Cô rõ  ràng không làm được việc này, cớ gì phải đồng ý chứ? Giết người không  phải chuyện dễ." Thần Nhứ thở dài.
"Chưa nói đến việc cô không đâm được  ta, coi như được, vậy cô có thể giết ta không? Cô đã giết người bao giờ  chưa?" 
Liễu Nhi cúi đầu, không nói gì.
Tái Phúc nhìn mà  tức giận, muốn bước lên động tay nhưng bị Thần Nhứ ngăn lại.
"Mấy việc  như vậy giao cho Nhu Gia công chúa xử lý là được.
Dẫn người đi đi." 
Liễu Nhi bị mang xuống dưới, Tái Phúc hỏi: "Quận chúa, sao người không hỏi là ai sai khiến?" 
"Cần  gì phải thế? Có người sẽ hỏi." Thần Nhứ khoát khoát tay, ra hiệu cho  Tái Phúc và Linh Âm tất cả lui ra.
Đợi hai người đi rồi, Thần Nhứ đột  nhiên ho kịch liệt.
Tay của nàng vuốt lồng ngực mình, cảm giác cơ thể  đau đớn như bị nghiền ép.
Thể xác này quả nhiên không chịu được hành  động kịch liệt như vậy.
Tay nàng chậm rãi hướng xuống dưới, cuối cùng  dừng lại ở đan điền, cảm giác không có nội lực thật sự không tốt..
                                
                                
                                
                                
                                    
Truyện đánh dấu
                                    
                                        Nhấn để xem...
                                
                                
                                    
Truyện đang đọc
                                    Nhấn
                                        để xem...