Từ đêm đó trở đi, quan hệ của Thần Nhứ và Cảnh Hàm U dường như thân mật  hơn một chút.
Hai người vốn đã vô cùng khắng khít, có điều trong lòng  đều phòng bị đối phương.
Đêm ấy thề non hẹn biển làm các nàng đều say mê  trong đó, không muốn tỉnh lại đối diện với những phân tranh ngăn cách  giữa hai người nữa.
Là phóng túng ư? Hai người đều rất rõ ràng, nhưng  vẫn muốn tiếp tục phóng túng.
"Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu.
Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu.
[1]" Thư phòng cung Vũ Yên truyền ra giọng nói của Thần Nhứ.
Cảnh  Hàm U cười, "Năm đó ta vào thư viện cũng là ngày xuân, lần đầu tiên  đã trông thấy nàng đứng ở nơi xa xa, quả nhiên là đủ phong lưu." 
"Bây  giờ nàng nói thế nào cũng được." Thần Nhứ vừa nói vừa viết gì đó trên  giấy, đóng kín phong thư rồi gọi Tái Phúc đến.
"Đi cung Đức Xương đưa  cho trắc phi thái tử." 
"Vâng." Tái Phúc cầm thư ra ngoài.
"Cô ta tìm nàng?" Người Cảnh Hàm U hỏi chính là Dịch Già Mạc Ly.
Thần Nhứ gật đầu.
"Mạc Ly hỏi ta chuyện sắc phong kế thái tử phi." 
"Hửm?" Cảnh Hàm U cảm thấy hứng thú nhíu mày, "Cô ta muốn lên làm chính thất?" 
"Muội  ấy vẫn biết vị trí của bản thân mình, chỉ là hỏi ta nếu thái tử hỏi,  muội ấy phải trả lời thế nào mới tốt." Thần Nhứ hít mũi một cái.
Không  khí hiện nay ngày càng ấm áp, nàng lại bị cảm, nếu không Cảnh Hàm U  cũng sẽ không bỏ công sự mà ở lại bên nàng.
Bàn tay ấm áp của Cảnh Hàm U tới, "Sớm bảo nàng về giường nằm đi, nàng lại muốn đến thư phòng.
Xem tay đây này, lạnh buốt rồi." 
Trước  đó Thần Nhứ cũng không thấy vậy, nghe nàng nói thế, lập tức cảm thấy  tay lạnh đến khó chịu, dứt khoát đưa bàn tay vào vạt áo Cảnh Hàm U.
Cảnh  Hàm U nhìn động tác trẻ con của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nghe nói sứ thần nước Phong đến." 
"Hôm qua mới đến.
Tin tức của nàng thật ra nhanh nhạy." Cảnh Hàm U dứt khoát kéo nàng vào lòng, như vậy có thể ấm áp hơn ít.
"Hôm  qua đi đến chỗ Ân Khang công chúa nghe nói." Mấy bữa nay hầu như Thần  Nhứ không ở cung Vũ Yên suốt ngày.
Địa điểm đi qua vô cùng cố định: uyển  Thi Lam của Ân Khang công chúa, quán Lang Hoa của Đoan Thận công chúa,  còn có lầu Khuynh Hương của Tuệ tiệp dư.
Ban đầu hoàng hậu khá  phản đối Thần Nhứ kết giao với công chúa, nhưng về sau thấy Thần Nhứ chỉ  bầu bạn với Ân Khang và Đoan Thận, địa vị mẹ đẻ của hai người này đều  không cao, cũng chẳng thể thừa cơ gì, lúc này mới không ngăn cấm nữa.
"Hôm trước chuyện trò gì với đại tỷ?" Cảnh Hàm U tựa như lơ đãng mà hỏi, trên thực tế lại rất ghen.
"Nghe  nói hoàng thượng muốn hứa gả ngài ấy cho hoàng tử nước Phong.
Lần này  sứ giả nước Phong đến chính là vì việc này." Tay Thần Nhứ vuốt vuốt mái  tóc dài của Cảnh Hàm U, vẻ mặt việc không liên quan đến mình.
Cảnh  Hàm U gật đầu.
"Ta cũng nghe mẫu hậu nói có quyết định này.
Người được  chọn là tam hoàng tử Lục Dật Hiên của nước Phong.
À, Thiên Cơ công chúa  Lục Lăng Lam của nước Phong cũng sắp rời khỏi thư viện rồi nhỉ?" 
"Lăng Lam là đồ đệ của Tạ sư phó, nếu phải so chiêu, nàng có chắc thắng không?" Thần Nhứ bày vẻ xem kịch vui.
Cảnh  Hàm U mím chặt môi từ chối cho ý kiến, bởi vì nàng không nắm chắc.
Tuy  nàng là đệ tử chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân, nhưng những sư phó khác  của Phi Diệp Tân cũng đều thân mang tuyệt kỹ, không thể khinh thường ai  cả.
Nếu nói người giỏi võ công nhất trong chúng đệ tử Phi Diệp Tân thì  đúng là nữ tử trước mặt.
Đáng tiếc, bây giờ rốt cuộc không thấy nàng  xuất chiêu nữa.
Đối với chuyện phế nội lực của Thần Nhứ, Cảnh  Hàm U chưa từng hối hận.
Chỉ là có khi nhìn thấy thân thể Thần Nhứ suy  yếu, thường xuyên bệnh tật quấn thân, nàng khó tránh khỏi đau lòng.
"Lúc  trước sớm chiều cạnh bên, tình cảm đồng môn học nghệ, bây giờ cũng đều  phai nhạt.
Thế sự đổi dời, lòng người dễ biến, ai!" Nhớ lại sinh hoạt ở  thư viện, cho đến nay Thần Nhứ vẫn cảm thấy đó là thời gian vui sướng  nhất đời mình.
Chúng nữ tử tập văn luyện võ, học tập các loại kỹ nghệ,  dù vất vả nhưng có rất nhiều niềm vui.
Tại Phi Diệp Tân, các nàng đều  quên hết thân phận công chúa của mình, chỉ là một học sinh bình thường  trong thư viện.
Thế nhưng một khi trở lại đất nước của mình, các nàng  đều phải khôi phục thân phận công chúa, như vậy đồng nghĩa với phải gánh  vác trách nhiệm của công chúa, đi tha hương nơi đất khách quê người,  hòa thân gả xa.
Lời này đưa tới tâm sự của Cảnh Hàm U.
Nàng đã  trải qua nỗi tiếc than lòng người dễ biến sớm hơn, nhiều hơn cả Thần  Nhứ.
Ngay lúc Thần Nhứ rời khỏi thư viện, nàng liền cảm thấy không thích  ứng cực độ.
Người vốn nằm trong tầm mắt của mình đột nhiên biến mất,  mình thường sẽ có chút động tác theo thói quen, làm ra mới phát hiện  người ở bên cạnh mình đã đi rồi.
Loại chênh lệch ấy gần như bức điên  nàng rồi.
Về sau nàng cũng trở về nước của mình, nhưng niềm nhớ nhung  kia vẫn không dịu đi, ngược lại càng ngày càng tăng.
Nàng điên rồi, nên  mới đề nghị phụ hoàng đánh chiếm nước Dịch.
Nàng rõ ràng, với bản lĩnh  của Thần Nhứ, lại cho thêm thời gian mấy năm, nước Dịch vốn mục nát  không chịu nổi sẽ quật khởi một lần nữa, mà nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ  hội chiếm hữu Thần Nhứ.
"Nàng đang nghĩ gì?" Thần Nhứ chú ý nàng ngây người, ngẩng đầu hỏi.
"Đang nghĩ về nàng và ta.
Còn tốt, chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau." Môi Cảnh Hàm U nhẹ nhàng hôn lên mặt Thần Nhứ.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, che khuất tổn thương nơi đáy mắt.
Cái giá để được ở bên cạnh nhau thực sự quá lớn.
Sứ  thần nước Phong cuối cùng đã thành thông gia với nước Lịch.
Vì thế hai  nước còn ký kết một loạt hiệp nghị, hỗ trợ biên cảnh, cùng tiến cùng lui  vân vân, hoàng đế do đó rất vui sướng.
Vì sợ đêm dài lắm mộng,  hai bên ước định một tháng sau nước Phong sẽ phái người tới đón cưới n  Khang công chúa.
Hôn sự vốn bị gián đoạn vì cái chết của thái tử nước  Vân Phùng Nghiệp lại khua chiêng gõ trống chuẩn bị, cùng lúc chuẩn bị  còn có nghi thức sắc phong thái tử chính phi.
Thái tử phi trước  qua đời, đương nhiên phải sắc phong thái tử phi mới.
Bởi thế các trắc  phi của thái tử đều đấu đá trong tối ngoài sáng, đều ra chiêu độc.
Lần  này cuối cùng Dịch Già Mạc Ly đã có kinh nghiệm, biết mình mang thân  phận người nước Dịch thì không có khả năng lên làm chính phi, cho nên  ngược lại là người an ổn nhất.
Thái tử vốn đã phải trợ giúp  hoàng đế xử lý triều chính, trở lại cung Đức Xương lại nhìn thấy mấy  trắc phi mưu tính tâm cơ, huyên náo không sống yên ổn, chợt cảm thấy  nhức đầu.
Chỉ có ở chỗ Dịch Già Mạc Ly mới có được một lúc an bình.
"Các  nàng ấy đều tranh, tại sao nàng lại không tranh?" Sau sự việc du chế,  đây là lần thứ nhất thái tử ngủ lại chỗ Dịch Già Mạc Ly.
Mạc Ly  dịu dàng ôm đầu thái tử, khiến hắn hưởng thụ không ít.
"Bọn họ tranh tất  nhiên có đạo lý của tranh.
Thần thiếp không tranh, cũng có đạo lý của  không tranh." 
Thái tử nghe vậy mở mắt, nhìn nữ tử mỹ lệ trước mặt.
"Nàng thông suốt rồi." 
"Vâng."  Dịch Già Mạc Ly gật đầu.
"Thần thiếp rốt cuộc biết thái tử là chỗ dựa  duy nhất của thần thiếp suốt kiếp này.
Tính mệnh của cả nhà thần thiếp,  họa phúc vinh nhục đều treo trên người thái tử.
Thần thiếp không tranh  gì cả, chỉ muốn hầu hạ thái tử cho tốt, vậy là đủ rồi." 
Thái tử cười đứng dậy ôm nàng ta vào lòng.
"Nàng hiểu chuyện như thế, ta nhất định sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng." 
"Tạ thái tử." Dịch Già Mạc Ly mị nhãn như tơ, thổ khí như lan *, rất nhanh đã bắt được trái tim thái tử một lần nữa.
* ánh mắt quyến rũ như tơ, hơi thở như hoa lan.
Cung Vũ Yên.
Bệnh  của Thần Nhứ lâu ngày chưa khỏi.
Bệnh tình không tính là nghiêm trọng,  nhưng cứ kéo dài mãi cũng không tốt.
Khoảng thời gian này khắp nơi trong  cung đều vui mừng niềm nở vì hôn sự của n Khang công chúa, chỉ có cung  Vũ Yên là mây mù âm u.
Chúng cung nữ thái giám đều biết bởi vì bệnh tình  của Thuận n quận chúa mà tâm trạng của Nhu Gia công chúa luôn không  tốt.
Thần Nhứ đang nằm trên giường đọc sách, quyển sách lại bất chợt bị người rút đi.
"Thái  y nói nàng ưu tư quá mức nên bệnh mới chậm chạp không chuyển biến tốt.
Vốn đã động tới căn cơ thân thể, còn không biết bớt lại như vậy, nàng  thật sự tưởng rằng mình làm bằng sắt à?" Cảnh Hàm U đen mặt, càm ràm mãi  không tha.
"Đâu phải nghiêm trọng lắm, nàng làm gì cho ta sắc mặt như thế?" Thần Nhứ nói, muốn ngồi dậy, lại bị Cảnh Hàm U ngăn.
"Đứng lên làm gì? Thái y bảo nàng cần tĩnh dưỡng, bằng không một khi lưu lại mầm bệnh thì chính là chuyện cả đời." 
Thần Nhứ sờ bả vai, ấm ức nói: "Ta nằm lâu đến mức xương cốt phát đau." 
"Đau ở đâu? Ta giúp nàng xoa xoa." Cảnh Hàm U đáp, tay đã thò vào trong vạt áo Thần Nhứ.
Xoa  phải xoa trái như vầy còn không xoa ra lửa? Thần Nhứ bắt lấy cánh tay  động lung tung của Cảnh Hàm U, thở hổn hển bảo: "Nàng lại nhân cơ hội  khinh nhờn ta!" 
"Ta… ta cũng là kìm lòng không đặng mà." Sao Cảnh Hàm U không ấm ức? Bởi vì Thần Nhứ bị bệnh, nàng đã thành thật rất lâu.
Rất  nhanh, thái tử phi tân nhiệm đã được công bố, thế mà là An Hà công chúa  Lục Lăng Hàn của nước Phong.
Lục Lăng Hàn là tứ công chúa của nước  Phong, mà Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam học cùng Thần Nhứ và Cảnh Hàm U  ở thư viện Phi Diệp Tân thì xếp thứ sáu.
Thần Nhứ vừa mới uống  thuốc đã nhận được tin tức.
"Xem ra nước Lịch và nước Phong đã kết  thành liên minh.
Lẫn nhau phái công chúa kết thông gia, thật ra là ai  cũng không lỗ.
Ta từng gặp Lục Dật Hiên một lần, là một nhân tài.
Đáng  tiếc sinh sau hai năm, chú định không có duyên với hoàng vị." 
Linh Âm nhận chén thuốc, "Lục Dật Hiên đã không thể kế vị, vì sao hoàng thượng còn muốn gả đại công chúa đi?" 
Thần  Nhứ nhìn nàng một cái, "Ân Khang công chúa xuất thân như thế, lại gặp  chuyện Phùng Nghiệp, chẳng lẽ còn lựa chọn tốt hơn sao?" 
Linh Âm  gật đầu, nhưng trong lòng luôn cảm giác bắt đầu từ Thần Nhứ ra tay giết  chết Phùng Nghiệp phá hỏng quan hệ thông gia, cả sự kiện đều có mùi mưu  đồ.
"Trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta đều bất lực,  nhưng chúng ta không thể vì đó mà nhụt chí.
Thế cục là một thứ huyền  diệu.
Khi nó đến, cản cũng không cản được.
Lúc nó đi, ai cũng không giữ  lại được.
Điều ta học được ở thư viện là làm sao để nhân thế lợi đạo *,  thuận thế mà làm." 
* nhân thế lợi đạo: thuận theo xu thế phát triển (của sự vật) để đạt được mục tiêu 
Những  câu này Linh Âm hoàn toàn nghe không hiểu.
Nàng là một cô gái rất thông  minh, nhưng đó chỉ là chút lanh lợi, mà Thần Nhứ thì là một nữ tử uyên  bác thâm sâu.
Khi đội ngũ đón dâu của nước Lịch xuất phát, trong  cung Đức Xương trừ Dịch Già Mạc Ly ra một đám trắc phi đều choáng mắt.
Khoảng thời gian qua bọn họ đấu đá như con gà mắt đen * để tranh sủng,  không chỉ không được thái tử sủng ái mà ngược lại bị Dịch Già Mạc Ly hớt  tay trên, thành trắc phi được sủng ái nhất.
Tương lai chính phi vừa vào  cửa, cuộc sống của bọn họ chắc sẽ không dễ chịu lắm.
* gà mắt đen (ô nhãn kê): hình dung bộ tịch những kẻ ghen ghét nhau trừng mắt nhìn nhau 
Căn  cứ nguyên tắc "không thể lợi mình thì cũng phải hại người", trong hậu  cung bắt đầu tràn ngập lời đồn Dịch Già Mạc Ly muốn mê hoặc thái tử để  thừa cơ khôi phục chủ quyền đất nước.
Cung Vũ Yên.
"Đại  tỷ, muội nên ứng biến thế nào?" Dịch Già Mạc Ly lại tới hỏi kế.
Sau việc  du chế, thái độ của Dịch Già Mạc Ly với Thần Nhứ thay đổi không ít, gặp  chuyện lớn cũng hỏi trước ý kiến Thần Nhứ.
Hai người không thường gặp  mặt, trước đó là ngẫu nhiên đụng phải, thuận miệng nói mấy câu.
Bây giờ  Thần Nhứ bệnh không ra khỏi cửa được, Dịch Già Mạc Ly lại nóng lòng giải  quyết vấn đề, chẳng thể lo tránh hiềm nghi, đành phải tự mình đến cửa.
- -- 
[1] Xuất phát từ bài "Tư đế hương" của Vi Trang.
Dịch nghĩa là: 
Du xuân, hoa hạnh rơi đầy đầu.
Thiếu niên nhà ai trên đường? Đủ phong lưu! 
__________
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay không có kịch ngắn, tác giả phải đi gõ chữ rồi ~~~.
                                
                                
                                
                                
                                    
Truyện đánh dấu
                                    
                                        Nhấn để xem...
                                
                                
                                    
Truyện đang đọc
                                    Nhấn
                                        để xem...