Buổi sáng hơn 9 giờ, Du Thanh Vi tỉnh ngủ rời giường, ngáp dài đi xuống  lầu chuẩn bị ăn sáng, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ yêu  diễm vũ mị động lòng người còn hơn cả hồ ly tinh đang ngồi trong phòng  khách.
Người phụ nữ bắt chéo hai chân dựa vào trên sofa, trên đùi còn  đặt một cái laptop mỏng nhẹ, biểu tình chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn  hình tựa như đang suy tư gì đó.
Tiểu muộn ngốc nhà nàng chống cằm ngồi  bên cạnh, đồng dạng nhìn vào màn hình đến mê say.
Nàng thò lại gần, kêu:  "Quý hồ ly, mới sáng sớm tinh mơ, chị chạy tới nhà tôi làm gì vậy?"
Quý  Lưu Quân, bảo gia tiên xuất mã đệ tử, từng đảm nhiệm chức hội trưởng  Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo, sau khi Du Thanh Vi lên nhậm chức thì nàng  ấy lui về sau làm phó hội trưởng.
Bởi vì hội trưởng Du Thanh Vi này  thường xuyên đi mua nước tương, cho nên đa số mọi chuyện lớn nhỏ trong  hiệp hội vẫn là do nàng ấy sắp xếp chủ trì.
Tầm mắt của Quý Lưu  Quân dời khỏi màn hình máy tính, ngẩng đầu tức giận nhìn tay hội trưởng  nước tương cả tháng chưa xuất hiện kia, chỉ chỉ laptop: "Em tự xem đi."
Du  Thanh Vi ngồi xuống bên cạnh Quý Lưu Quân, nhận lấy laptop, liếc một  cái đã nhận ra đây là giao diện trang chủ của diễn đàn giao lưu Đạo  giáo.
Diễn đàn này chuyên đăng các tin tức về việc tổ chức hội nghị,  giao lưu, bát quái, võ thuật, kỹ thuật và mấy bài viết xin giúp đỡ này  nọ, thường thường còn lòi ra mấy tin tức vỉa hè cho mọi người vào xem  buôn dưa lê, ngẫu nhiên có thể lên đây tìm chút việc làm sẵn tiện ngồi  hóng hớt.
Giờ phút này trên trang chủ hiện lên một bài viết với  tiêu đề ""Bài phân tích từ đầu đến cuối về việc tổ đình Vu Giáo kiêm nơi  ở của Vu Thần Lê Vị bị đánh cướp", người đăng bài ký tên là Trương Tịch  Nhan.
Tầm mắt của Du Thanh Vi dừng lại ở cái tên Trương Tịch  Nhan mấy giây, sau đó click vào ảnh đại diện để xem thông tin cá nhân,  từ thời gian đăng ký cho tới mã ID và các bình luận, bài viết đã đăng  trong diễn đàn chứng tỏ là Trương Tịch Nhan không sai, xác minh xong  xuôi nàng mới bắt đầu mở bài viết ra xem.
Nàng đọc một lượt từ  đầu đến đuôi thật kỹ, sau đó mới nhìn chằm chằm bản vẽ "Sơ đồ phác thảo  tổ đình Vu Giáo" nửa ngày trời, tới một đường cong hay ký hiệu nhỏ cũng  không bỏ sót, nàng xem bản vẽ xong, lại lật xem những ảnh chụp hiện  trường mà Trương Tịch Nhan đăng lên đối chiếu.
Quý Lưu Quân an  tĩnh ngồi chờ bên cạnh, người giúp việc đến châm trà, nàng ấy còn sợ  quấy rầy đến Du Thanh Vi nên lén lút đuổi người đi chỗ khác.
Lộ Vô Quy  đang ngồi cạnh nàng ấy cũng chu mỏ trầm tư suy nghĩ giống như đang cân  nhắc chuyện này.
Nàng ấy nhìn thấy phản ứng của hai người liền biết đây  không phải là chuyện đơn giản.
Du Thanh Vi xem xong bài viết và  bản vẽ thì đã sắp 12 giờ trưa, nàng kéo mấy bình luận bên dưới xem thử,  vỡ tổ, một đám 250 (đồ ngốc) đang ở đó cuồng mắng Trương Tịch Nhan vu  oan giá họa chết không biết xấu hổ, mắng những bản vẽ của Trương Tịch  Nhan loằng ngoằng hơn cả vẽ bùa, kêu nàng đừng có mà đưa mặt ra cho xấu  hổ, còn có người lại đem sơ đồ phác thảo suy diễn ra một hai ba bốn năm  sáu bảy tám trăm lỗ hổng mà bác bỏ, nói tổ đình này là giả, không hề có  logic và thường thức gì, những cái pháp trận và phong thủy cục kia không  có khả năng bày như thế, có người lại nói thứ tự các tấm hình và đồ vật  trong đó đều là Trương Tịch Nhan đặt vào để chụp ảnh giả tạo, nói cái  gì mà Khinh Dung Sa thời Tống triều không thể nào có thể rút ra một sợi  chỉ vàng mỏng như vậy được, lại nói hoa văn phượng hoàng thêu trên đó  không phải phong cách của thời nhà Tống.
Du Thanh Vi vô lực mắng  chửi mấy tên não tàn bình luận ngu đần kia.
Thời Tống, Liêu, Kim,  Nguyên, Tây Hạ các chính quyền sôi nổi khởi nghĩa, vàng bạc tài bảo lăng  la tơ lụa thậm chí cả con gái của hoàng đế và các quý tộc không thiếu  bị đưa đi cầu hòa.
Bộ quần áo Khinh Dung Sa có thêu phượng hoàng thì  nhất định phải là do công chúa Đại Tống mặc sao? Đến nỗi bản vẽ sơ đồ  phác thảo kia của Trương Tịch Nhan, xác thực là sơ đồ phác thảo, ở giữa  còn cố ý để vài chỗ trống giấu đi bộ phận mấu chốt, tuy nhiên vẫn có thể  làm cho người xem biết được đây là tập hợp nhiều loại pháp trận và  phong thủy bố cục tạo thành nhất thể, nhưng sẽ không thể nào dựa theo  bản vẽ này tái tạo lại được pháp trận và bố cục phong thủy giống hệt.
Dựa vào phong thủy cách cục tòa nhà của Lê Vị, có thể nói đây là đang  đoạt tạo hóa của thiên địa phong thủy, cái Giếng Âm nằm bên trong bố cục  phong thủy càng là điểm tình chi bút.
Trương Tịch Nhan cố ý khoanh tròn  ra tới, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Du Thanh Vi nhanh chóng đưa ra  quyết định, nàng nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, tối nay em đi tìm  Ngô Phượng Khởi lấy lại tất cả bùa Thiên Cương Thần Lôi và bùa Âm Lôi,  một tấm cũng không để lại cho ông ta."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nói với Du Thanh Vi: "Sơ đồ kia thật là phức tạp, em xem có chút không hiểu."
Du  Thanh Vi xoa xoa đầu Lộ Vô Quy: "Sơ đồ đó bị cố tình che giấu đi những  điểm mấu chốt, tàn khuyết không được đầy đủ, em xem không hiểu cũng thực  bình thường." Nàng nói với Quý Lưu Quân: "Trước mắt có vài việc cần làm  gấp.
Thứ nhất, Hiệp Hội Dân Gian Tông giáo lập tức phủi sạch quan hệ  với Dân Tông Hiệp, đem người của các nhà đang làm việc trong Dân Tông  Hiệp rút về hết, nếu không chịu rút, tự gánh lấy hậu quả.
Thứ hai, toàn  lực truy tra đồ vật bị mất trộm trong tổ đình Vu Giáo.
Thái độ của  Trương Tịch Nhan rất rõ ràng rằng nàng sẽ không truy hồi, những đồ bị  trộm mất kia có thể nói là vật vô chủ, không cần có băn khoăn.
Thứ ba,  tìm thấy Canh Thần liền ra sức đánh chó rơi xuống nước."
Quý Lưu Quân cân nhắc: "Không suy xét lại chút nào sao?"
Du Thanh Vi hỏi: "Suy xét cái gì?"
Quý  Lưu Quân nâng chén trà lên, vừa uống trà vừa trầm ngâm mấy giây mới  nói: "Lê Vị không còn nữa, thôn Hoa Tập và Trương gia thôn cũng không  còn nữa, hiện giờ chỉ còn lại Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, người mỏng  lực nhẹ." Nàng ấy đẩy laptop đến trước mặt Du Thanh Vi, cho nàng xem  những bình luận bên dưới bài đăng của Trương Tịch Nhan: "Không có một  cái thay nàng nói chuyện.
Chỉ cần không tổn hại đến lợi ích cá nhân, mọi  người đều sẽ nguyện ý đứng ra bênh vực lẽ phải.
Nếu cứ thấy việc nghĩa  hăng hái làm sẽ biến thành dẫn lửa thiêu thân, hiện tại mọi người đều bo  bo giữ mình.
Thanh Vi, nếu đứng về phía Trương Tịch nhan, Hiệp Hội Dân  Gian Tông Giáo sẽ phải đối mặt với con quái vật khổng lồ hơn 5000 năm.
Kia chính là Hoa Hạ chính thống, thần bảo hộ biết bao nhiêu đời của bộ  lạc Ứng Long được thờ phụng trên đồ đằng, Vu Giáo, cùng với Hoa Hạ,  chính là thế bất lưỡng lập." Tiền tài động lòng người, Trương Tịch Nhan  nhìn như cấp ra đơn mua bán không cần bỏ vốn lại tràn đầy lợi nhuận kếch  xù, nhưng làm ăn mà không cần vốn thường thường đều phải bác mệnh.
Du  Thanh Vi hừ cười một tiếng, nói: "Vận số do trời định." Nàng quay đầu  nhìn về phía Quý Lưu Quân: "Con rồng được thờ phụng trên đồ đằng à?"  Nàng chỉ ra ngoài cửa, nói tiếp: "Chị đi ra ngoài đường tìm chỗ tùy tiện  đào một cái giếng hoặc là xây cái hồ bỏ hai con cá chép vàng vào nuôi,  tiền xu hứa nguyện cầu phúc người ta quăng vào đó cũng có thể lấy thau  tới đựng, tôi lại giúp chị tung tin rằng hồ hứa nguyện này rất linh  thiêng, bảo đảm ngày hôm sau liền có người tới thắp hương dập đầu." Nàng  tắt giao diện diễn đàn, mở công cụ tìm kiếm tìm hình ảnh của cổng Thiên  An Môn, nói: "A, đây cũng có rồng nè, tên Canh Thần kia dám quấn lên đó  không? Đây mới là Hoa Hạ chính thống! Rồng cái ngoạn ý nhi này có cái  gì mà phải hiếm lạ, Đại Bạch nhà tôi còn từng là con Âm Xà trên đường Âm  kia kìa, ngốc tới nỗi chỉ biết đọc một chút Thiên Tự Văn, tới Đạo Đức  Kinh cũng không học thuộc nổi, không phải cũng hóa rồng đó sao.
Trời  định phong thủy, mệnh định tạo hóa, cường đoạt mưu cướp, ắt gặp phản  phệ.
Con đường sống cuối cùng của bản thân Canh Thần cũng đã bị gã tự  tay đoạn tuyệt." Tòa nhà có phong thủy cục đoạt thiên địa tạo hóa của Lê  Vị bị bọn chúng cứng rắn phá bỏ, Du Thanh Vi nghĩ thôi mà cũng thấy tức  tới đau gan.
Tuy rằng đúng là bởi vì đoạt thiên địa tạo hóa mới có một  kiếp này, nhưng cũng là nhờ đoạt thiên địa tạo hóa nên bên trong mới có  một con đường sống.
Con đường sống đó có thể là của Canh Thần, cũng có  thể là của những người cần rời đi khác.
Phần lớn thời gian Du  Thanh Vi đều là bộ dáng lười biếng không tỉnh ngủ, Quý Lưu Quân rất ít  khi nhìn thấy nàng biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên không khỏi kinh  ngạc nhìn Du Thanh Vi: "Có cần kích động tới vậy không?"
Du Thanh  Vi đánh giá Quý Lưu Quân: "Sáng sớm tinh mơ chạy tới kiếm tôi, lại  không xem trọng Trương Tịch Nhan các nàng, chị đây là có ý gì?"
Quý Lưu Quân đáp: "Tọa sơn quan hổ đấu, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi."
Du  Thanh Vi nói: "Chị cũng thật lợi hại." Nàng lười giải thích thêm, bỏ  lại một câu: "Cứ làm theo lời tôi, bao các người cơm no rượu say, không  nghe tôi, bao chết không bao chôn." Nàng nói xong liền đi về phía phòng  ăn: "Không giữ chị ở lại ăn cơm đâu, đi thong thả không tiễn."
Thời  gian ngủ trưa, Du Thanh Vi kéo bức màn trong phòng đến kín mít, chui  vào trong lòng ngực của Lộ Vô Quy đi vào giấc ngủ, một đống người kéo  tới trong nhà nàng cãi cọ ầm ĩ đòi gặp hội trưởng Du.
Du Thanh Vi bị làm  ồn tới nỗi không ngủ được, chỉ phải rời giường, mặc quần áo xong liền  lạnh mặt đi xuống lầu, bước vào phòng khách, ngồi lên sofa: "Tốt nhất  các người nên cho tôi một lời giải thích vừa lòng, không thôi tôi không  để các người yên đâu."
Một phó hội trưởng khác hơn 40 tuổi tên gọi Trần Vũ lên tiếng: "Quấy rầy ngài ngủ trưa, thật sự xin lỗi."
Du  Thanh Vi bị bắt rời giường nên không dằn được cơn tức, không chút khách  khí mở miệng dỗi người: "Phó hội trưởng Trần, biết quấy rầy tôi ngủ  trưa mà còn chọn lúc này tới cửa à."
Một ông già chừng hơn 60  tuổi mặc trang phục Thái Cực nói: "Hội trưởng Du, đó chính là Dân Tông  Hiệp a, nếu phạm vào bọn họ, Hiệp Hội của chúng ta nói không chừng sẽ bị  giải tán đó, đắc tội không được đâu."
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ,  việc này có thể đứng ở ngoài quan sát, có người còn nói bộ lạc Ứng Long  là Hoa Hạ chính thống, trừ ma vệ đạo là bổn phận, Trương Tịch Nhan và  Liễu Vũ là Vu Giáo bại hoại, càng nên đuổi tận giết tuyệt, kiên quyết  diệt trừ, tới cục gạch cũng không nên để lại cho các ả.
Một người  phụ nữ anh khí phóng khoáng cùng một người đàn ông uy nghiêm quanh thân  sát khí cực nặng hơn 40 tuổi một trước một sau bước vào nhà.
Người trong phòng khách nhìn thấy hai người bọn họ liền sôi nổi nhường đường chào hỏi: "Chị Tả, Tiết gia."
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền hướng bọn họ gật gật đầu, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Du Thanh Vi.
Du  Thanh Vi nói: "Tiểu Thứ, anh Kiền, tôi muốn ra khỏi nhà một chuyến,  ngày về chưa xác định, hai người bảo vệ địa bàn của chúng ta cho thật  tốt, người của Dân Tông Hiệp nếu dám bước vào nửa cái chân hoặc thả thám  tử vào tìm hiểu tin tức, trực tiếp trói lại ném xuống sông Âm cho quỷ  ăn.
Người của Hiệp Hội nếu dám truyền tin qua lại với Dân Tông Hiệp,  trói vào ném chung một lượt."
Ông già mặc đồ Thái Cực lên tiếng: "Hội trưởng Du, dù sao ngài cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích với chứ."
Du  Thanh Vi nói: "Cho đến nay không có bất luận chứng cứ nào chứng minh  Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ tàn sát người thường và người vô tội cả, mà  Canh Thần thì đang đeo trên lưng hơn 1300 mạng người của thôn Hoa Tập và  Trương gia thôn.
Nếu muốn khấu tội danh tà ma ngoại đạo đáng phải chết  thì..." Nàng chỉ về phía Trần Vũ và ông già mặc đồ Thái Cực: "Nhà của  ông dưỡng quỷ." Chỉ tiếp về phía một người đàn ông trung niên khác: "Nhà  họ Quý, bảo gia tiên xuất mã đệ tử, làm bạn với Yêu Linh." Rồi chỉ chỉ  chính mình: "Nhà tôi, Âm Dương Đạo phái, nửa cái chân đạp ở âm phủ, trên  lưng tôi còn cõng theo nghiệt nợ mà tổ tiên thiếu hạ, giao long oan  nghiệt quấn thân." Nàng chỉ vào một người khác: "Ông, xuất thân đuổi thi  Tương Tây, hiện giờ không có đất dụng võ, chạy tới đi Âm kiếm chén cơm  ăn.
À đúng rồi, thuật đuổi thi Tương Tây truy ra ngọn nguồn là thuộc về  Vu Giáo, nếu Trương gia thôn xuất thân là Đạo môn chính thống mà còn nói  là đáng chết, thì ông cũng không chạy thoát đâu."
"Quy củ của  Hiệp Hội đều cho chó ăn rồi? Tu đạo cũng cho chó ăn luôn đúng không? Khi  nào thì Yêu Linh Tà Thần lại có thể chạy ra tàn hại người vô tội bình  thường? Canh Thần, một cái hồn rồng, tồn tại dựa vào cách bám trên đồ  đằng hưởng thụ huyết nhục cung phụng, cùng với đám ác quỷ cương thi dựa  vào ăn người sống có cái gì khác nhau? Liền bởi vì nó lúc còn sống là  một con rồng, cho nên nó có thể được miễn hết mọi tội lỗi à?" Du Thanh  Vi hô to một tiếng: "Đại Bạch!"
Trong phòng bỗng nhiên nổi lên  ánh sáng trắng lóa mắt, làm cho mọi người không tài nào mở mắt ra được.
Cách mí mắt bọn họ đều có thể cảm giác được ánh sáng mãnh liệt lập lòe,  giống như ánh nắng chiếu vào mặt nước phản xạ lại, nhưng mà ánh sáng này  lại vô cùng mạnh mẽ phảng phất có thể soi rọi hết thảy âm u trên thế  gian này.
Uy áp thật lớn khiến cho hai chân của bọn họ run như thể đang  vác cả một ngọn núi trên đầu, tới hô hấp cũng không thông thuận.
Du  Thanh Vi nói: "Rồng hả, tôi cũng có một con đây, còn sống hẳn hoi, tới  đi, mau làm trò trước mặt Đại Bạch nhà tôi, đem mấy lời ngụy biện cho  Canh Thần của các người lặp lại một lần nữa."
Trong phòng không  một ai nói chuyện, cả đám kinh hãi đan xen với khẩn trương không thôi.
Bọn họ biết Du gia bày phong thủy cục ngàn năm dưỡng ra Lộ Vô Quy và một  con rồng, nhưng tới nay đều chỉ là nghe đồn chứ chưa hề được chứng  thực, chỉ có thể phỏng đoán dựa trên bản lĩnh không tầm thường của Lộ Vô  Quy, không nghĩ tới hôm nay có thể chọc cho Du Thanh Vi tức tới nỗi gọi  rồng ra tới.
Rất nhiều người tưởng mở mắt ra xem con rồng tên Đại Bạch của Du gia trông như thế nào, nhưng không tài nào mở ra được.
Du Thanh Vi hỏi: "Câm hết rồi à? Nói chuyện đi chứ."
Ánh  sáng chói mắt cùng với uy áp đè trên đầu bọn họ đột nhiên biến mất, bọn  họ nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy trong phòng trừ bỏ càng thêm sáng  ngời sạch sẽ ra thì không có gì khác nữa.
Nhưng nỗi khiếp sợ và cái trán  đang đổ mồ hôi lạnh, cùng với tay chân vô lực nhũn hết cả ra không  ngừng nhắc nhở bọn họ rằng chuyện vừa rồi là có thật.
Du Thanh Vi  vô cùng tức giận, căn bản không tính toán buông tha bọn họ, tiếp tục  mắng: "Quy củ cho chó ăn, đạo tâm cho chó ăn, tròng mắt với đầu óc cũng  cho chó ăn hết rồi à? Các người dựa vào cái gì cho rằng bản thân mình có  đủ thực lực đi thu thập Trương Tịch Nhan? Đêm Trương gia thôn bị đồ  sát, Canh Thần đoạt xá bám vào thể xác người khác bị Trương Tịch Nhan  tiêu diệt, tới bây giờ cũng chưa dám ra tới.
Bộ lạc Ứng Long có ba dòng  họ lớn là Ứng, Long, Hoa.
Đại tư tế Ứng thị mang theo tám đại hộ pháp,  bị Trương Tịch Nhan một người xử lý, thi cốt vô tồn.
Tộc trưởng Hoa Thị  bị Trương Tịch Nhan dùng hai quyền đánh chết ngay trong văn phòng của  Ngô Phượng Khởi ở tổng cục Tây Nam, Ngô Phượng Khởi một tiếng cũng không  dám hó hé, các người thực ra gấp không chờ nổi tưởng xông lên.
Giúp  Canh Thần có chỗ tốt gì? Gã cho các người tiền hay là cho các người bảo  vật? Trương Tịch Nhan minh bạch ra giá, toàn bộ bảo vật trong bí khố ở  tổ đình Vu Giáo, các giá này không đủ cho các người vừa lòng sao? Các  người không dám đi tìm Canh Thần kiếm đầu to, nhưng thật ra dám đi tìm  Trương Tịch Nhan đoạt cặn."
Du Thanh Vi càng mắng chửi càng tức  giận, giấc ngủ trưa của nàng mới trôi qua có một nửa đã bị người đến  đánh thức, hôm nay là không thể tiếp tục ngủ nữa rồi.
Ban ngày ngủ không  tốt, buổi tối còn phải đi tìm Thành Hoàng tìm hiểu tin tức nắm bắt  hướng đi thì càng không ngủ được.
Nàng vội đến chết đi sống lại muốn ngủ  cũng ngủ không đủ, cái đám vội vàng nhào lên chịu chết này còn tìm đến  thêm phiền.
Hội trưởng Du siêu cấp tức giận, lập tức đứng dậy, lên lầu,  "đùng" một tiếng đóng lại cửa phòng ngủ, sau đó nhìn thấy tiểu muộn ngốc  nhà nàng đáng thương hề hề nhìn nàng, giống như bị dọa sợ.
Biểu tình  nàng ngay lập tức mềm nhũn, ngồi xuống mép giường, chỉ chỉ vào bên dưới  hai mắt của mình: "Em xem, quầng thâm mắt nè."
Lộ Vô Quy cẩn thận  nhìn nhìn: "Không có quầng thâm đâu à." Cô ngồi dậy nhẹ nhàng hôn lên  hai mắt của Du Thanh Vi: "Em đem chị nuôi đến rất tốt, chị sẽ không có  quầng thâm mắt đâu."
Du Thanh Vi xoa xoa đầu Lộ Vô Quy: "Chị sẽ  cho em, cho Đại Bạch, cho chúng ta một con đường ra." Thiên địa vạn vật  đều có con đường riêng của mình, Đại bạch cũng vậy, Lộ Vô Quy cũng thế,  thế gian này không phải là nơi thích hợp cho các nàng sinh sống lâu dài,  lưu lại chỉ có thể nhận lấy tai kiếp không ngừng.
Lộ Vô Quy cười hì hì: "Chị lại lo lắng cho em, em đã nói em rất tốt a."
Du  Thanh Vi cũng cười cười, xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, sau đó nằm xuống gối  đầu lên đùi cô, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bản vẽ sơ đồ phác thảo  của Trương Tịch Nhan và cái Giếng Âm bị khoanh tròn.
Sơ đồ tuy không  được đầy đủ, nhưng nàng có loại cảm giác, trong tay Lê Vị không chỉ có  một con đường về quê duy nhất là Phục Hy đại trận.
Rốt cuộc Trương Tịch  Nhan nắm giữ bao nhiêu bí mật và truyền thừa của Vu Giáo đây?.
                                
                                
                                
                                
                                    
Truyện đánh dấu
                                    
                                        Nhấn để xem...
                                
                                
                                    
Truyện đang đọc
                                    Nhấn
                                        để xem...