Sau khi Du Thanh Vi lên lầu, người của Hiệp Hội tiếp tục ngăn Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền lại để tố khổ.
Dân  Tông Hiệp là đơn vị nhà nước, có thể nói là ngưng tụ tinh anh của Đạo  môn trong thiên hạ, rất nhiều đệ tử của môn phái lớn muốn chen chân cũng  không chen vào được, người được Hiệp Hội đưa vào Dân Tông Hiệp đều là  những đệ tử ưu tú nhất của các nhà, tốn rất nhiều công phu và tâm huyết  để đưa vào, kết giao đều là đệ tử của các môn phái lớn như Mao Sơn, Lao  Sơn, Trọng Cung Dương, Long Hổ Sơn, bây giờ chỉ vì một cái Trương Tịch  Nhan đánh tám cây cột cũng đánh không tới mà muốn bọn họ rời đi Dân Tông  Hiệp, sao có thể được? Giống như trong nhà vẫn luôn làm mấy điểm buôn  bán nhỏ dựa vào ngành sản xuất của Hiệp Hội, thật vất vả dưỡng ra tới  một cái có thể đi làm việc cho nhà nước lãnh tiền lương về làm rạng rỡ  dòng họ, kết quả vì công việc làm ăn của ông bà cha mẹ chú bác mà phải  từ chức công việc nhà nước, cả nhà nhất định không đồng ý! Lại có người  nói, chuyện của Trương Tịch Nhan phát sinh bên phía Vân Nam, bên này là  Việt tỉnh, cách mấy ngàn dặm, liên quan gì tới bọn họ đâu? Cùng lắm thì  không trộn lẫn vào là được.
Đúng, phải nên giảng đạo nghĩa, nhưng ở đâu  cũng có địa giới rõ ràng, địa giới của Hiệp Hội cách xa Vân Nam mấy ngàn  dặm, bọn họ không thể vượt giới a.
Tả Tiểu Thứ bị bọn họ ồn ào  tới mức muốn nổ não, đuổi lại đuổi không đi, cô tức giận duỗi cổ rống  to: "Du lừa đảo, em gây ra chuyện thì tự mình xuống đây bãi bình đi."
Du Thanh Vi từ phòng ngủ ra tới, dựa vào lan can lầu hai nhìn xuống đám người đứng trong phòng khách.
Trần  Vũ đứng dậy, nói: "Hội trưởng Du, thỉnh ngài nghe thử xem tiếng gió bên  trong Dạo môn hiện như thế nào.
Bài viết kêu gọi thảo phạt Trương Tịch  Nhan và Liễu Vũ đã nhận được bình luận dài mấy trang, bên trong Đạo môn  cũng đã thành lập liên minh chuẩn bị vây công quét sạch các ả rồi."
Du  Thanh Vi vui vẻ nói: "Liền những cái tên tới sơ đồ phong thủy cũng xem  không hiểu gặp phải quỷ còn đăng bài kêu gọi giúp đó họp thành liên minh  với nhau à?"
Trần Vũ đáp: "Hội trưởng Du, người nhiều lực lượng  lớn, kiến nhiều cắn chết voi, thỉnh ngài lắng nghe tiếng lòng của mọi  người, lại suy xét cẩn thận một chút."
Du Thanh Vi hỏi: "Nếu tôi không làm thì sao?"
Bên cạnh có người lên tiếng: "Vậy mời cô nhường lại vị trí hội trưởng, để người có năng lực thượng vị."
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền bốn mắt dòm nhau, sau đó không nhịn được mà vui vẻ.
Du  Thanh Vi không nói hai lời, xoay người đi vào thư phòng, lấy con dấu và  giấy chứng nhận hội trưởng trực tiếp ném xuống lầu: "Các người có thể  cút được rồi." Nàng bổ sung thêm một câu: "Không cho tôi làm hội trưởng  chính là các người, ai lại dám đến tìm tôi kêu tôi làm hội trưởng, tôi  sẽ ném gã đó xuống sông Âm bơi một vòng." Giọng nói kia thần thái phi  dương, thần thanh khí sảng, vui vẻ nhẹ nhàng.
Trần Vũ nhanh chóng  nhặt con dấu và giấy chứng nhận trên mặt đất chạy lên lầu đưa lại cho  Du Thanh Vi: "Hội trưởng Du, Du Thanh Vi."
Lộ Vô Quy cầm thước phép từ trong phòng ngủ bước ra, ngăn Trần Vũ lại: "Lời nói ra miệng như nước đổ ra ngoài."
Trần  Vũ nhìn thấy Lộ Vô Quy cầm thước phép bộ dáng như muốn đánh nhau, lập  tức ngừng lại bước chân, không dám tiến thêm một bước.
Thước phép  Lượng Thiên mà cô cầm trong tay đã chém giết vô số thi quái và lệ quỷ  đạo hạnh ngàn năm, chúng nó thậm chí không thể chịu nổi một thước của  cô.
Để cho hắn khó chịu chính là Lộ Vô Quy là linh đồng chuyển thế đầu  thai, cô có một người chị ruột tên Trang Hiểu Sanh.
Năm đó hắn thật vất  vả theo đuổi nàng ấy, kết quả mẹ của hắn chê nhà người ta ở nông thôn ra  tới quê mùa, nghèo khổ, mắng chửi tới nỗi làm Trang Hiểu Sanh chia tay  với hắn.
Trang Hiểu Sanh có dính khí vận của phong thủy long mạch dưỡng  ra chân long và Càn Khôn thai, mấy năm nay công việc lên như diều gặp  gió, sớm đã có đủ danh lợi và địa vị, đâu như hắn còn phải cõng gánh  nặng gia tộc hao hết tâm tư chỉ để tìm được một vị trí bên trong Dân  Tông Hiệp.
Hắn mềm giọng khuyên nhủ: "Tiểu Lộ đại sư, vị trí hội  trưởng này là của Du Thanh Vi, ai cũng không thể đoạt đi được..." Hắn  còn chưa nói xong, Lộ Vô Quy đã vô cùng hào phóng đáp lại: "Cho anh luôn  đó."
Trần Vũ: "..."
Lộ Vô Quy hầm hừ nói: "Ai kêu anh dám  mang người đến làm ảnh hưởng giấc ngủ trưa của chúng tôi." Cô chỉ vào  con dấu hội trưởng: "Anh cầm lấy đi, không cho phép trả lại.
Những người  đang có mặt ở đây tôi đều biết, chức vụ của bọn họ cũng không cao bằng  anh, anh chính là người cầm đầu, vị trí hội trưởng đưa luôn cho anh đó.
Đi thong thả, không tiễn."
Trần Vũ dùng tốc độ nhanh nhất đặt giấy chứng nhận và con dấu hội trưởng xuống đất, quay đầu bỏ chạy.
Lộ Vô Quy nhặt giấy chứng nhận và con dấu lên ném về phía Trần Vũ, chuẩn xác ném trúng cái ót của hắn.
Trần  Vũ chỉ vừa nghe thấy tiếng gió sau lưng, trốn cũng không kịp trốn đã bị  đập vào cái ót.
Hắn trợn trắng mắt, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, máu  tươi chảy ướt tóc rồi lan ra mặt đất.
Lộ Vô Quy khiếp sợ, khẩn trương nhìn Du Thanh Vi: "Em...!em..." Em chỉ là thuận tay ném một phát thôi...
Chung  quanh một mảnh yên tĩnh, qua mấy giây mới có người hô to: "Phó hội  trưởng Trần." Vội vàng chạy đến xem xét vết thương cho Trần Vũ, kêu  người đưa hắn vào bệnh viện.
Một số người đưa Trần Vũ đến bệnh viện, một số người thì chặn ở cửa kiếm chuyện với Lộ Vô Quy.
"Tiểu Lộ đại sư, sao cô có thể đánh người như vậy chứ?"
"Lỡ  như phó hội trưởng Trần xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Anh ấy vì  chị của cô, tới bây giờ cũng chưa lập gia đình, chị của cô cũng không  gả, nói không chừng các người sẽ trở thành người một nhà..."
Thước  phép Lượng Thiên từ trong tay Lộ Vô Quy bay ra ngoài, người vừa lên  tiếng cũng hôn mê, trên trán nổi nguyên một cục u đổ máu.
Tả Tiểu  Thứ lập tức lên tiếng tán thưởng: "Làm đến xinh đẹp." Mấy năm nay số  người hướng về mệnh cách của Trang Hiểu Sanh cùng Lộ Vô Quy và Đại Bạch  nhiều vô số kể, Trần Vũ kia chính là một trong số đó.
Trang Hiểu Sanh  thấy quá nhiều người như bọn họ, làm tới bây giờ cũng không còn ý niệm  muốn yêu đương hay kết hôn, thà một mình cô đơn.
Cô nghĩ đến tâm phòng  bị còn dày hơn cả tường thành của Trang Hiểu Sanh liền giận sôi máu, la  to: "Tiểu Quy Quy, không có việc gì, em cứ việc đập, xảy ra chuyện tôi  thay em chùi đít."
Du Thanh Vi phục hồi tinh thần lại, nói: "Con  dấu hội trưởng và giấy chứng nhận, phiền các người đưa cho hội trưởng  Trần." Nàng quay sang nói với Tiết Nguyên Kiền: "Anh Kiền, anh đi nhà  kho lấy giúp em cây sâm 200 năm tuổi, thêm hai khối ngọc Đại Bạch dùng  long khí dưỡng qua đưa cho hội trưởng Trần và quản lý Chu.
Nếu bọn họ  không thể giữ được mạng sống thì anh giúp em bảo vệ hồn phách lại, buổi  tối em sẽ đưa đến cho Thành Hoàng gia gia nhờ ông ấy sắp xếp cho một  chức quan, nếu còn có yêu cầu gì khác, anh kêu người nhà của họ tới nói  chuyện với em." Nàng hơi có chút xấu hổ giải thích một câu: "Chuyện này,  là sự cố ngoài ý muốn, hậu sự...!Khụ, nếu yêu cầu hậu sự, tôi sẽ chịu  trách nhiệm." Tuy rằng Âm Dương Đạo phái hằng năm đi Âm giảm phúc giảm  thọ, nhưng cũng có những phương diện phúc lợi khác.
Ví dụ như âm đức âm  phúc, không cẩn thận làm ra mạng người thì không cần phải mạng đền mạng  gì đó, chức vị nhân viên công vụ bên Âm Ty rất dễ sắp xếp.
Trần  Vũ hôn mê, đám người muốn tìm Du Thanh Vi kiếm chuyện cũng héo, cả đám  cụp đuôi xám xịt rời đi.
Ai cũng không dám đi chạm vào con dấu và giấy  chứng nhận hội trưởng trên mặt đất, lúc đi ngang qua cả đám còn né ra xa  ba thước, e sợ bị dính vào.
Lời nói của Du Thanh Vi cũng đề tỉnh  bọn họ.
Nàng và Lộ Vô Quy cùng với Thành Hoàng từ một cái thôn ra tới,  giao tình sâu đậm, lúc Thành Hoàng vẫn chỉ là quan của một thôn đã có  quan hệ với sư môn của hai nàng, sau lại dính tạo hóa của Lộ Vô Quy nên  được thăng chức thành Châu Thành Hoàng, kết quả vừa đến nhậm chức đã bị  phó hội trưởng Bạch Thái Hoán của Hiệp Hội đánh lén giam cầm mấy thập  niên, vẫn là nhờ Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy cơ duyên xảo hợp cứu thoát,  hiện tại miếu Thành Hoàng cũng là do Du Thanh Vi bỏ tiền xây nên.
Đừng  nói đi tìm Thành Hoàng xin một cái chức quan, chỉ cần hai nàng muốn thì  Thành Hoàng muốn bắt ai đi trước thời hạn, hoặc là không cho bọn họ ăn  chén cơm của ngành nghề này nữa thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
Bọn  họ âm thầm tính toán của cải căn cơ nhà Du Thanh Vi.
Nàng muốn giúp  Trương Tịch Nhan, khẳng định sẽ vận dụng lực lượng Âm Ty, chút lực lượng  của Hiệp Hội cũng chỉ bằng đầu ngón tay mà thôi.
Ở địa giới này, tới  cái phòng làm việc của Dân Tông Hiệp cũng không có, bên đó vì muốn đề  bạt Trần Vũ làm trưởng phòng, nên tung tin sẽ thành lập văn phòng ở đây.
Nhưng thái độ hôm nay của Du Thanh Vi chứng tỏ, chuyện Dân Tông Hiệp  muốn thành lập phòng làm việc ở địa giới này, đưa Trần Vũ lên làm trưởng  phòng cũng chỉ có thể gác xó bếp.
Du Thanh Vi không thể ném vị  trí hội trưởng của nợ kia ra ngoài, cả người đều héo úa.
Làm hội trưởng,  trừ cái tên tuổi dễ nghe một chút, muốn tiền lương không có tiền lương,  muốn kiếm tiền cũng không thể kiếm tiền, việc lớn việc nhỏ thì không  ít.
Nàng trở lại phòng ngủ, sống không còn gì luyến tiếc nằm chèo queo  trên giường, thật vất vả ấp ủ được chút buồn ngủ, lại tới thêm một đợt  người.
Quý Lưu Quân đến, mang theo nhóm người có tầm ảnh hưởng nhất bên trong Hiệp Hội.
Du Thanh Vi úp mặt vào trong gối đầu, hữu khí vô lực kêu: "Tiểu muộn ngốc, em ra nói với bọn họ, chị đã từ chức rồi."
Lộ Vô Quy chạy xuống lầu, đem lời Du Thanh Vi nói không ít một chữ chuyển cáo cho Quý Lưu Quân.
Quý  Lưu Quân đáp: "Một năm 365 ngày thì hết 360 ngày em ấy đòi từ chức bãi  công rồi, ngày thường thì thôi, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng."
Lộ Vô Quy nói: "Lần nào chị tới cũng đều nói có chuyện quan trọng."
Chuyện  không quan trọng thì ai mà rảnh chạy thật xa tới đây vừa cầu xin vừa dỗ  dành còn bị hai người xem thường cơ chứ.
Quý Lưu Quân liếc Lộ Vô Quy  một cái, trực tiếp gõ vang cửa phòng Du Thanh Vi, đi vào trong bắt  người: "Tôi vừa mới nhận được một tin ở Côn Minh truyền đến, văn phòng  Côn Minh của Dân Tông Hiệp hình như vừa xảy ra chuyện."
Du Thanh  Vi lười biếng nhìn Quý Lưu Quân, ném ra hai chữ: "Vô nghĩa." Hịch văn  thảo phạt của Trương Tịch Nhan đã đăng lên diễn đàn mấy ngày rồi, hai  ngày nay Dân Tông Hiệp làm rớt biết bao nhiêu nhược điểm vào trong tay  Trương Tịch Nhan, nàng không đi đấm bọn họ thì đấm ai.
Quý Lưu  Quân trực tiếp hỏi: "Chuyện của Trần Vũ là như thế nào?" Trần Vũ ở thời  điểm mấu chốt này đến tìm Du Thanh Vi kiếm chuyện, Du Thanh Vi lại tỏ  thái độ như vậy, chuyện này hẳn là có lý do gì đó.
Du Thanh Vi  đáp: "Chúng ta là làm ăn trên đường Âm, mua bán với người chết, đi Âm  giảm thọ, người của Đạo môn đều không muốn dính đến chúng ta, luôn mặc  kệ chúng ta.
Hiện giờ Dân Tông Hiệp tự nhiên muốn thành lập văn phòng  làm việc ở đây, còn đề bạt Trần vũ làm trưởng phòng, hôm nay có người  còn kêu tôi nhường ra vị trí hội trưởng, việc này rất kỳ quặc.
Ngô  Phượng Khởi đến tìm tôi, Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cũng đến tìm tôi,  bây giờ đám người kia tới di vật dính vào linh lực phượng hoàng cũng  đánh cướp, sau đó có thể hay không sẽ nhớ thương tới tiểu muộn ngốc cùng  với Đại Bạch và phần mộ tổ tiên Du gia nhà tôi a?"
Quý Lưu Quân hiểu được, nói một câu: "Đã rõ." Vội vàng xuống lầu dẫn đám người Hiệp Hội rời đi.
*-----------------*
Vừa  hết giờ nghỉ trưa đến giờ làm việc buổi chiều, Liễu Vũ và Trương Tịch  Nhan lái xe của Lê Vị ra khỏi tòa nhà, thẳng tiến phòng làm việc Côn  Minh của Dân Tông Hiệp.
Trương Tịch Nhan tông cổng tông tới nghiện, giơ tay chỉ vào cổng lớn phía trước hô: "Phá cổng."
Liễu  Vũ nhìn hoa tiêu biểu tượng cho hãng xe gắn ở đầu xe, đạp thắng lại:  "Chị gái, xe đắt tiền lắm.
Chị lấy em đi phá cổng đi, chứ đừng có lấy  xe." Cô hạ cửa sổ xe xuống, thăm dò đánh giá vài lần: "Cổng lớn này...! Có phải có gắn cơ quan gây nguy hiểm tính mạng con người không nhỉ? Nếu  có cơ quan đó thiệt mình nhào lên phá cổng coi chừng toi mạng liền." Cô  còn chưa lải nhải xong, bảo vệ đã đi tới hành lễ với hai người các cô,  lấy bộ dáng đón tiếp lãnh đạo mở cổng ra nghênh đón, còn chạy chậm theo  dẫn đường cho các cô đến nơi đậu xe chuyên dụng có mái che tránh nắng.
Liễu  Vũ đậu xe xong, nhìn theo bóng dáng bảo vệ đang đi về chốt trực, chậm  rãi quay sang nhìn Trương Tịch Nhan: Chị gái, chị lại bị Lê Vị bám thân  à?
Trương Tịch Nhan đọc hiểu ánh mắt của Liễu Vũ, rất là bình  tĩnh đáp lại: "Em dùng chuông hoặc âm đang đeo trên cổ cũng có thể làm  được như vậy.".
                                
                                
                                
                                
                                    
Truyện đánh dấu
                                    
                                        Nhấn để xem...
                                
                                
                                    
Truyện đang đọc
                                    Nhấn
                                        để xem...