Hoà Thuận mở to mắt nhìn lên không trung, thấy có sáu chùm sáng nhỏ xuất  hiện trên mặt trời.
Chùm sáng nhỏ ngày càng lớn, khi đạt đến kích thước  bằng nắm tay thì đột nhiên biến thành một ngôi sao băng rồi vụt qua.
Các  tu sĩ đang chờ đợi ở mọi hướng thấy vậy liền nhảy vội đuổi theo các  chùm sáng đó.
Có một tiếng nổ lập vang lên trong không khí, cung điện  dưới lòng đất lập tức tràn ngập màn mưa máu.
Hầu hết tu sĩ Kim  Đan đều chạy ngay sau khi lấy được bảo vật, trong khi các tu sĩ Nguyên  Anh lại hiểu rõ hơn, họ sẽ không tấn công quá thô bạo.
Chộp xong thì  nhanh chóng cất vào túi trữ vật sau đó cảnh giác tìm một chỗ ngồi đợi.
Sáu kiện bảo vật, Hoà Thuận chưa kịp nhìn thấy chúng trông như thế nào thì đã thấy đám tu sĩ cướp mất.
Trong  cuộc ẩu đả có hai tu sĩ Kim Đan bị thương nặng, bất đắc dĩ phải uống  thuốc giữ mạng nhưng họ chẳng chịu rời đi mà tìm một góc chữa trị vết  thương đợi phục sức.
Hòa Thuận ngẩn người nhìn bọn họ, nhìn nửa  ngày bảo bối cũng không xuất hiện.
Nhưng thấy nhiều Nguyên Anh kỳ như  vậy, nàng muốn cướp được một kiện bảo vật cũng không có khả năng.
Mà hôm nay mới là ngày đầu tiên phát bảo, Hòa Thuận liền ngồi trên cầu thang chờ đợi.
Sau  hai giờ, sáu chùm sáng mới xuất hiện ở nơi hình mặt trăng, nhưng lần  này những lão quái vật Nguyên Anh kỳ không xông lên cướp nữa, chỉ có tu  sĩ Kim Đan kỳ mới đứng lên động thủ.
Sau khi quan sát một hồi, Hoà Thuận dần dần phát hiện ra sự xuất hiện đều đặn của những bảo vật này.
Cứ  sau hai giờ, địa phương hình mặt trời hoặc mặt trăng sẽ lần lượt xuất  hiện một vòng quang cầu, không ai biết những quang cầu này là pháp bảo,  đan dược, tâm kinh hay là nội đan ma thú.
Chỉ biết nó là bảo vật.
Nhưng từ thái độ của mọi người Hoà Thuận đoán rằng bảo vật mặt trăng sẽ kém hơn mặt trời.
Có lẽ bảo vật xuất hiện dưới ánh mặt trời mới là hiếm có nhất, không Nguyên Anh Kỳ nào bỏ qua cho nó.
Khi các tu sĩ Nguyên Anh ra tay, Kim Đan sẽ cẩn thận tránh né để khỏi phải bị thương ngoài ý muốn.
Tu  sĩ Kim Đan kỳ không dám tiến lên cướp đoạt bảo vật mặt trời, nhưng tu  sĩ Nguyên Anh sau khi cướp cũng không lập tức rời đi, mà là đợi lần sau  xuất hiện.
Hoà Thuận ngay từ đầu đã đoán những người này có thể  không ra tay tàn nhẫn vì họ đều quen biết nhau.
Nhưng sau đó nàng phát  hiện ra, nếu như có tu sĩ Nguyên Anh trở lên lấy bảo vật muốn rời đi,  những tu sĩ còn lại sẽ ngăn cản làm hắn lại phải ngồi xuống, không thể  để dư luận phẫn nộ.
Sau khi hiểu chút thông tin này, nàng biết  nếu một Nguyên Anh muốn rời đi sớm với bảo vật, tu sĩ còn lại sẽ cùng  nhau tấn công, khó trách mọi người không dám rời đi.
Chẳng lẽ những tu sĩ này sẽ phải chiến đấu đến ngày cuối cùng, càng lấy được nhiều bảo vật càng dễ thu hút sự chú ý?
Trong  vài ngày sau đó, Hoà Thuận không cố gắng lấy bất cứ thứ gì nên nếu nàng  muốn rời đi, không ai sẽ ngăn cản nàng.
Chỉ là hiện tại Hoà Thuận cảm  thấy có chút cổ quái.
"Tiểu Hắc, ngươi có cảm thấy cung điện dưới lòng đất này có gì lạ không?"
Tiểu  Hắc có vẻ không đếm xỉa tới loại nhàn rỗi này, nó sớm không biết đã đi  vào cõi thần tiên nào, chỉ thuận miệng trả lời: "Đúng vậy, thật cổ quái.
Đến cả củi để xây nhà cũng không có, làm hại ta không nhóm lửa được."
"Hả? Cái gì nhóm lửa." Hòa Thuận bị nó ông nói gà bà nói vịt trả lời làm cho mơ hồ.
Tiểu  Hắc bất đắc dĩ thở dài: "Còn có thể cái gì nhóm lửa nữa, đương nhiên là  nhóm lửa nướng thịt.
Ốc xà cừ chiên đã hết lâu rồi, mấy ngày nay ngồi  như vậy thật sự quá nhàm chán, ta muốn kiếm ít củi nhóm lửa nướng cá khô  ăn, nhưng ở đây không có một mảnh củi nào, không biết Hoàng Đế khi đó  nghĩ như thế nào mà không xây mấy căn nhà bằng gỗ nữa."
Nghe nó  nói vậy, Hoà Thuận mới nhớ mình đã mua ít cá biển khô trong túi trữ vật,  nghĩ sau khi cất giữ, ngoại trừ ăn thịt động vật còn có thể thay đổi  khẩu vị.
"Ngươi cái thứ ăn mày, ta nói chính sự với ngươi mà  ngươi suốt ngày chỉ biết ăn.
Đến cả cá khô cũng đánh chủ ý lên, thiết  nghĩ ngươi nên ăn chút thức ăn gia súc cho no bụng đi ha." Hoà Thuận nhẹ  nhàng cho nó một cái tát, nàng nói với vẻ không hài lòng.
"Không ăn thì làm sao tiến giai được, ta mới không cần ăn thức ăn gia súc."
Tiểu Hắc lập tức nhảy lên, chụp cánh liền bắt đầu đánh trả, một người một chim lại bắt đầu đùa giỡn.
Đây  đã là lần thứ mười bọn họ đánh nhau, các tu sĩ xung quanh sớm đã không  còn hứng đến xem.
Nếu như Hòa Thuận là tu sĩ bình thường thì sớm đã bị  mấy tên Kim Đan Kỳ đập chết rồi.
"Dừng, dừng.
Không cùng ngươi  náo loạn nữa, ta và ngươi nói chính sự." Hòa Thuận ngăn Tiểu Hắc lại,  dùng ngón tay chải một chút lông tóc bị rối của nó.
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, vênh váo tự đắc nói: "Chuyện gì, nói đi, ta đang nghe đây."
Hòa  Thuận quét mắt xung quanh, không yên tâm dùng truyền âm trực tiếp nói  với Tiểu Hắc: "Ta cảm thấy những bảo vật này là bị người ta cố ý ném ra,  chính là để dẫn đám tu sĩ tới nơi này."
Tiểu Hắc chớp chớp đôi  mắt nhỏ, chẳng hề để ý nói: "Dẫn bọn họ tới nơi này làm gì, nhìn những  tu sĩ này liều mạng sao? Bảo vật cũng không phải tùy tiện tìm là có, ai  rảnh đến mức này."
"Cho nên mới nói cổ quái, không phải mấy thứ  này đặt trong phòng chờ của Hoàng Đế để họ đi tìm sao.
Tự nhiên bây giờ  lại rơi từ trên không xuống, hơn nữa một lần chỉ có 6 cái.
Ta thấy hoàn  toàn là vì muốn thấy bọn họ tranh đấu, nếu như một lần ném ra quá nhiều  pháp bảo sẽ bị loạn.
Khẳng định đây là một âm mưu." Hòa Thuận không đồng  ý với Tiểu Hắc, đem ý nghĩ của mình nói ra.
"Nghe ngươi nói như  vậy thì ngươi cho là ai làm? Hiện tại trên đời còn ai có nhiều pháp bảo  như vậy nữa, làm cho cả tu sĩ Hoá Thần đỏ mắt tranh giành."
Tiểu Hắc nghĩ không ai sẽ dành ra hai trăm năm để thu thập nhiều thứ như vậy rồi phân phát " việc tốt " ở đây.
Hoà  Thuận dùng cùi chỏ đụng vào nó, nghiêm túc nói: "Ai nói không có người  như vậy? Chủ nhân của cung điện dưới lòng đất này không phải thích sưu  tầm bảo vật sao.
Hắn ta có rất nhiều bảo vật quý, chỉ cần tùy tiện ném  ra một ít cũng đủ để họ tranh giành rồi."
"Ngươi nghĩ lung tung  cái gì vậy? Hoàng Đế đã chết mấy ngàn năm rồi, ngươi còn hoài nghi hắn  sống sao? Ngươi không phải mỗi ngày đều luyện khí đến mức hỏng đầu chứ."  Tiểu Hắc ngạc nhiên nhìn nàng, thực sự không biết cả ngày hôm nay nàng  nghĩ cái gì.
Hoà Thuận liếc nó mắng: "Ngươi mới hỏng đầu, nghe ta  nói đây.
Trừ Hoàng Đế ra, hiện tại không ai có thể có nhiều bảo vật như  vậy đúng không?"
Thấy Tiểu Hắc gật đầu, nàng tiếp tục nói: "Cho  nên ta đoán năm đó hắn chưa chết, hoặc thân thể bị huỷ nhưng linh hồn  thì không.
Vì vậy mới làm ra sự kiện thu hút nhiều tu sĩ đến như vậy là  để - đoạt xá."
Tiểu Hắc lắc đầu nói: " Không hẳn, mấy ngàn năm  nay tu sĩ nào mà không xuất hiện, nếu muốn đoạt xá cần gì phải đợi lâu  thế? Ta đoán chắc chắn hắn dùng ma pháp trận gì đó, chế tạo trận pháp  truyền tống trận cùng bảo vật, muốn đem bảo vật ra ngoài chia cho mọi  người."
Hoà Thuận ngoắc ngoắc ngón tay, khẳng định phản bác:  "Không thể nào, một kẻ keo kiệt như vậy sẽ không đem bảo vật của mình  cho ai hết.
Mỗi lần cung điện dưới lòng đất mở ra, không phải ít nhiều  sẽ có tu sĩ Nguyên Anh hay Kim Đan chết ở nơi này sao? Không phải ai  cũng có thể thuận lợi đi ra ngoài."
Tiểu Hắc bối rối: "Đương  nhiên, để cướp những bảo vật này chắc chắn sẽ nổ ra tranh đấu.
Một vài  tu sĩ chết ở đây là điều bình thường, hơn nữa cung điện có cấm chế kì  lạ, Nguyên Anh(*) cũng không dễ trốn thoát."
*:Nguyên Anh hiểu  đơn giản là kết tinh nguyên khí của bản thân tạo thành.
Hình thành nên  một bản sao của mình bằng nguyên khí.
Nguyên Anh có thể nhìn thấy được,  người khác cũng có thể nhìn thấy Nguyên Anh.
Khác với nguyên thần hay  linh lực vô hình, không nhìn thấy được.
Nói xong, Tiểu Hắc chợt hiểu ra, nó nhìn Hoà Thuận với vẻ khó tin:
"Ý của ngươi là Kim Đan cùng Nguyên Anh."
Hoà  Thuận gật đầu: "Giống như ta sử dụng nội đan ma thú để điều khiển vũ  khí tấn công, tương tự như vậy các tu sĩ có thể hay không hấp thu thẳng  nguyên anh của người khác.
Nếu như vậy hiệu quả sẽ mạnh hơn rất nhiều."
Vừa  nói dứt câu, Hòa Thuận và Tiểu Hắc đều bị ý nghĩ này doạ sợ.
Nếu quả  thật như vậy, thì nơi này cũng không phải địa điểm tầm bảo tốt đẹp gì mà  là một cạm bẫy của các tu sĩ!!
"Ngươi, một phàm nhân cũng rất  thú vị đấy.
Mấy ngàn năm qua đi, có thể đoán được sự tình cũng chỉ có  một ít người nhưng bọn hắn không thể sống sót, mặc dù ta không cần linh  hồn của ngươi nhưng là, mạng vẫn để ở đây đi." Một giọng nam trầm đột  nhiên xuất hiện trong tâm trí Hoà Thuận cùng Tiểu Hắc, tham gia truyền  âm cùng họ.
Hoà Thuận đột nhiên đứng dậy, kinh hãi nhìn xung quanh, trong đầu không ngừng hỏi: "Ngươi là ai, muốn làm gì ta!"
Có  thể trực tiếp nghe trộm thần thức của ma sủng cùng chủ nhân.
Tu vi như  vậy đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Hòa Thuận và Tiểu Hắc.
Hai  người trong lòng hoảng hốt vô cùng, Tiểu Hắc khẩn trương đề phòng toàn  thân.
Mà Hòa Thuận cũng không quan tâm các tu sĩ khác, đem pháp bảo khởi  động lên.
Nàng và Tiểu Hắc đều được bao bọc trong lớp vỏ bảo vệ  của áo giáp, cánh lông sau lưng cũng xòe ra xuất hiện ở phía sau.
Tiên  Khấp trên cả hai tay cũng loé ra hồng quang rực rỡ.
Hành động của Hoà Thuận ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các tu sĩ, mọi người đều ngạc nhiên nhìn nàng.
Có  vẻ pháp bảo trên người Hoà Thuận rất kỳ lạ, hơn nữa chúng lại dễ dàng  bị phàm nhân điều khiển.
Điều này không khỏi khiến đám tu sĩ nhạy cảm  thần kinh, sát khí lập tức lan tràn trong cung điện.
Đột nhiên,  một cụm ánh sáng đột nhiên xuất hiện từ mặt trời.
Bảo vật lần trước xuất  hiện mới có một canh giờ, thời gian còn chưa tới, đoàn sáng này đã xuất  hiện, các tu sĩ nhất thời kinh ngạc.
Sau đó, đoàn ánh sáng đột  nhiên biến thành một con hổ dữ, kéo theo một luồng sáng dài chạy về phía  Hoà Thuận.
Một số tu sĩ không khỏi kêu lên.
" Pháp bảo tuyệt phẩm!".
                                
                                
                                
                                
                                    
Truyện đánh dấu
                                    
                                        Nhấn để xem...
                                
                                
                                    
Truyện đang đọc
                                    Nhấn
                                        để xem...