"Không xong rồi!" Hoà Thuận thấy pháp bảo bay thẳng về phía mình, nàng vội xoay người bay sang một bên.
Nàng né tránh kịp thời, muốn chạy trốn đến lối thoát khác nhưng pháp bảo vẫn tiếp tục đuổi theo nàng.
Phía  sau Hoà Thuận có một hố dung nham nóng chảy nên rất khó để chạy, mà lúc  này pháp bảo tuyệt phẩm đã sớm đem các tu sĩ đùa đỏ cả mắt.
Mọi  người hầu hết đều liều mạng đuổi theo.
Mắt thấy lối ra ở ngay phía  trước, Hoà Thuận định lao tới nhưng bị pháp bảo của ai đó ném ra chặn  lại, nàng đành phải khẩn cấp quay đầu, trốn tới hướng khác.
"Mượn  đao giết người đúng là ác độc, xem ta chọc mù mắt ngươi để xem ngươi  đánh ta thế nào."Hoà Thuận nghiến răng nhìn đám tu sĩ xung quanh.
Lần này nàng không tìm lối ra nữa mà lao thẳng về phía đỉnh hang, theo sau là đám tu sĩ không hề bỏ cuộc.
Hoà Thuận bay đến gần mặt trời, nhanh chóng lấy ra một viên Long Ngư Châu rồi ném về phía trước.
Sau  đó nàng ôm lấy đầu bay ra xa, pháp bảo tuyệt phẩm như oan hồn bất tán  vẫn theo sát nàng, nàng chỉ có thể vừa chạy vừa hét lớn: "Ta không muốn  pháp bảo này."
Chính là nàng nói vài câu nhưng cũng không giảm  được sát khí của tu sĩ, ánh mắt họ luôn dán chặt vào thứ pháp bảo sắp  tiếp cận nàng.
Hoà Thuận không thể không lắc tay phải, ba chuỗi  Long Ngư Châu chợt xuất hiện trong tay, đôi cánh nhỏ phía sau Long Ngư  Châu không ngừng rung lên, như thể muốn thoát ra ngoài.
Viên Long  Ngư Châu đầu tiên đã bay vào mặt trời và bắt đầu phát ra ánh sáng chói  lọi.
Linh lực cường đại dần bộc phát, các tu sĩ xung quanh cảm nhận được  nguy hiểm nên tạm thời từ bỏ công kích Hoà Thuận chạy sang một bên.
Ngay khi Long Ngư Châu sắp nổ tung, không gian xung quanh nó đột nhiên vặn vẹo, ngay lập tức nuốt chửng Long Ngư Châu tại chỗ.
Hoà Thuận sững sờ, Long Ngư Châu còn chưa phát nổ đã bị không gian nuốt chửng!
Ngay lúc nàng đang bàng hoàng, pháp bảo kia lao tới, ánh sáng mờ dần qua đi để lộ ra một tấm gương cổ màu vàng.
Hoà Thuận cầm gương cổ trong tay, từ khóe mắt thấy vô số tu sĩ đang chuẩn bị đánh vào nàng.
Hòa Thuận hai mắt tinh quang chớp lóe, vội vàng đem gương cổ ném vào túi trữ vật, trong tay cầm một chuỗi Long Ngư Châu khác.
Ngay  lập tức nàng ném Long Ngư Châu về phía các tu sĩ, pháp thuật vừa bắn ra  đều bị hút hết vào Long Ngư Châu.
Điều này khiến tu sĩ vô cùng kinh  ngạc, đây là loại bảo bối gì?
Lần này ít nhất cũng phải mười mấy  người đồng thời làm phép, dù mọi người đều lười dùng toàn lực với nàng  nhưng nhìn pháp thuật của mình dễ dàng bị Hoà Thuận hấp thu như vậy, ánh  mắt nhìn nàng càng nóng hơn.
Hòa Thuận thừa dịp mọi người kinh  ngạc định lén chạy đi, nhưng thân hình vừa khẽ động, đám bên kia đã ném  qua một đống pháp bảo chắn đường nàng.
Long Ngư Châu chỉ có thể  hấp thu phép thuật chứ không thể hấp thu năng lực công kích của pháp bảo  vậy nên Hoà Thuận tính toán dùng đôi cánh của mình.
Nhưng người  tính không bằng trời tính, khoảng không gian lại bắt đầu vặn vẹo, hơn  nữa còn có sức mạnh cường đại nào đó níu lấy Hoà Thuận, làm nàng chỉ có  thể trừng mắt nhìn đám pháp bảo bay tới.
"Ầm!" 
Một tiếng vang thật lớn qua đi, pháp bảo bay tới nhưng người đã không thấy đâu.
Nơi  mà Hoà Thuận đứng vừa rồi đã trống rỗng.
Các tu sĩ mơ hồ nhìn nhau, tự  hỏi liệu có phải ai đó nhân cơ hội giúp đỡ mang nàng ta đi không?
Mà  lúc này, phải nói Hòa Thuận muôn phần hối hận, hối hận chính mình tham  lam trúc khí, nếu không đến cung điện này thì tốt biết mấy.
Càng hận không rời đi sớm hơn, lại bị quỷ ám giữ chân, đúng là mỡ heo làm cho mờ mắt, đến cuối cùng biến thành cái dạng này.
Hiện giờ nàng đang nằm sấp trên một khối sàn thuỷ tinh, không ngừng chóng mặt, đau đầu, ngực cũng trướng cả lên.
Cộng  thêm với việc mấy ngày nay không ăn gì chỉ dùng tịch cốc đan, nàng chỉ  có thể ói ra dịch vị, nôn khan nửa ngày mới cảm thấy bớt đau một chút.
Tỉnh táo lại, Hoà Thuận mới có thể ngẩng đầu kiểm tra xem chính mình đã đi tới địa phương nào.
"Phát tài rồi?" Bị cảnh trước mắt làm cho cả kinh, trong đầu Hoà Thuận chỉ hiện lên được ba chữ này.
Hoà  Thuận hiện đang ngồi trong một căn phòng lớn làm bằng thủy tinh, các  bức tường và trần nhà hình cũng được làm cùng loại.
Điều quan trọng là  căn phòng này chứa đầy các loại bảo vật khác nhau.
Một núi ma thú  nội đan, còn có các loại pháp bảo rải rác trên mặt đất như rác, tài  liệu cao cấp chỉ có thể thấy trong sách bị vứt lung tung hết cả ở đó.
Hoà Thuận đứng dậy đi về phía ngọn núi ma thú nội đan.
Hàng vạn viên ma thú cấp sáu chất đống, đủ màu sắc rực rỡ sáng ngời.
Rất  nhiều trong số đó là nội đan còn to hơn cả đầu nàng, nàng kinh ngạc  nhìn chúng, hoài nghi có lẽ là nội đan của linh thú chứ không phải ma  thú bình thường.
Đột nhiên, một con cáo trắng từ trong núi nội  đan nhảy ra, nó đứng trên đó nhìn Hoà Thuận mấy lần rồi hóa thành một  chùm sáng bay về phía khác.
Hoà Thuận theo đó nhìn sang, chỉ  thấy trong phòng có rất nhiều động vật với hình dạng khác nhau, một số  con bay lên bay xuống, một số khác ngồi yên lặng tò mò nhìn nàng.
"Bảo  vật, nhiều bảo vật như vậy sao." Nhìn những thứ này biến hóa thành thần  bảo, Hoà Thuận khóe môi không ngừng kích động run lên.
Lấy bừa ra bất kỳ pháp bảo nào ở đây cũng gây ra một trận mưa máu bão táp cho các tu sĩ đó.
Đột  nhiên chiếc gương cổ trong túi trữ vật bị cưỡng chế bay ra, hóa thành  một con hổ mang theo ánh sáng vàng, uy nghiêm đứng trên đống tài liệu.
Nhìn  một phòng toàn những thứ tuyệt phẩm, không hiểu sao Hòa Thuận đột nhiên  phục hồi tinh thần, nàng phát hiện Tiểu Hắc không ở bên cạnh liền lớn  tiếng quát lên: "Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ngươi đang ở đâu, mau ra đây."
"Nó vẫn tốt, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy." Không biết lúc nào, trong phòng thình lình xuất hiện một nữ tử.
Nàng  ta có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, khuôn mặt rất quyến rũ.
Mái tóc rất dài, màu đen được buộc hờ hững bằng một chiếc kẹp đỏ, phần  lớn tóc được buông xõa trên vai.
Nàng ta mặc một chiếc váy dài  màu đỏ với cổ áo rộng để lộ bờ vai trắng.
Tay phải cầm lồng chim bằng  bạc, lười biếng mang theo mị hoặc nhìn Hoà Thuận.
Hoà Thuận nhìn  lồng chim, sau khi thấy Tiểu Hắc đang ngồi trong đó, nghiêng đầu chán  nản trông rất buồn bã thì nàng rất tức giận, mắng: "Sao ngươi lại bắt  chim của ta, thả nó ra mau".
Nữ tử kia phát ra tiếng cười như chuông bạc, nàng khẽ nâng cánh tay phải lên, lồng chim tự trôi bồng bềnh bên cạnh.
"Đừng có giả thần giả quỷ, mau thả Tiểu Hắc.
Rốt cuộc ngươi bắt chúng ta tới đây làm gì?"
Thấy  Tiểu Hắc trong lồng không vùng vẫy, nàng không thể dùng thần thức liên  lạc với nó, có vẻ như bị thứ gì chặn lại.
Hoà Thuận trong lòng bắt đầu  có chút khó chịu
"Tiểu Hắc? Ngươi lại đặt cho một con linh thú  quý hiếm như vậy cái tên nhỏ mọn thế à?" Nữ nhân đó híp mắt cười, sau đó  quay đầu nhìn Tiểu Hắc trong lồng.
"Không nghĩ tới ngươi sẽ nhận chủ với loài người.
Chuyện này mà truyền tới Linh Giới chắc sẽ trở thành trò cười lớn đấy."
"Ngươi  đang nói cái gì vậy! " Nhìn có vẻ nàng ta biết Tiểu Hắc, nhưng nàng ta  lại nhốt nó trong lồng, hơn nữa còn dám chế nhạo nó.
Điều này khiến Hoà  Thuận rất tức giận, nàng tính lấy Long Ngư Châu ra nhưng phát hiện nó đã  biến mất.
Lúc này nàng mới nhận ra cả Dẫn Linh Găng và đống pháp bảo  trên người cũng không cánh mà bay.
Thấy Hoà Thuận sững sờ đứng đó, nữ nhân kia lại cười.
"Còn gì nữa? Không có Dẫn Linh Găng căn bản ngươi vô dụng."
Nói rồi nàng ta lật tay, năm viên Long Ngư Châu treo trên dây chuyền xuất hiện.
Khuôn mặt của Hoà Thuận lập tức tái nhợt đi.
"Nguyệt  Doanh, ngươi đắc ý cái gì chứ? Bị nhốt ở đây mấy ngàn năm cũng không  bằng ta, dẫn chúng ta tới đây là có mục đích gì, đừng nói nhảm nữa, kêu  chủ nhân ngươi ra đây." Tiểu Hắc nãy giờ yên lặng cuối cùng cũng lên  tiếng.
Nhưng nữ tử bị mắng cũng không giận, chỉ cười nói: "Diệp  Mặc, ta vốn tưởng ngươi trải qua nhiều chuyện như vậy sẽ thay đổi được  tính khí, ai ngờ vẫn như trước đây."
"Các ngươi đang nói gì vậy?" Hoà Thuận bị bỏ qua một bên, không can lòng cắt ngang bọn họ.
Nàng ta tò mò quay sang nhìn Hoà Thuận, ngạc nhiên nói: "Ngươi thế mà không biết chuyện của Diệp Mặc sao?"
Có  vẻ như Diệp Mặc vốn là tên thật của Tiểu Hắc, Hoà Thuận chỉ có thể lắc  đầu đáp: "Lúc ta mua nó chỉ là hàng tặng kèm.
Hơn nữa chủ tiệm nói nó là  giống gà xương đen."
"Tặng kèm?" Nàng ta lại cười, lần này cười đến mức bật khóc.
Khó  có thể nhịn cười, nàng ta lau đi khóe mắt: "Không phải gà xương đen, nó  là linh thú của Linh Giới - Hắc Viêm Phượng Hoàng, so với loại Hoả  Phượng Hoàng còn lợi hại hơn mấy phần kìa."
"Cái gì? Tiểu Hắc là linh thú của Linh Giới? Không phải gà xương đen cấp 1 sao? Nhìn chả khác gì nhau..
                                
                                
                                
                                
                                    
Truyện đánh dấu
                                    
                                        Nhấn để xem...
                                
                                
                                    
Truyện đang đọc
                                    Nhấn
                                        để xem...